Ký Sự Bộ Đội Vùng Cao Quỷ Nhập Tràng


-Bà già nhà đó đã chết ngày hôm kia..hôm nay chắc là mang vào rừng táng rồi!!

Tôi cùng đám đồng đội và trai làng đi theo đám rước linh đình.Tại cái làng ít người này,bộ đội cũng phải giúp đỡ ma chay cho dân như là người nghĩa xóm vậy.Mà cũng đúng,vùng đầu miền heo hút thế này,nếu không được dân địa phương quý mến thì chỉ có húp sương mà ăn
À,quên mất,tôi tên là Tuấn, đến cái đồn biên giới heo hút này công tác 3 năm.Quả là trái ngược hẳn với đô thị phồn hoa,chỗ này heo hút với rừng phủ mây ngàn đến rợn người.Đồn của chúng tôi ban đầu nằm khá xa làng,nhưng nghe đâu vì vùng này nhiều ma thiêng nước độc,lắm chuyện li kỳ quá nên cái đồn chuyển hẳn đến sát làng.Tại đây,bộ đội sống chung với dân như hàng xóm sát vách,tối lửa thắp đèn có nhau,và vì làng này cũng ít người nên mọi hoạt động như cúng giỗ,đám ma,đám cưới,chúng tôi đều phải giúp đỡ.Bù lại,dân làng rất quý chúng tôi

Bà già chết đó là bà mẹ anh Bán,nhà ở cuối làng.Nghe nói bình thường ăn ở cũng tốt nên khi bà mất,cả làng đến viếng

Huyệt gần bìa rừng đã được chuẩn bị sẵn.Trước thì tục lệ là bỏ xác phơi sương phơi nắng nên chỗ này nghe đâu rùng rợn lắm,toàn xương cốt ngổn ngang.Từ khi bộ đội đến xây đồn ở cùng với dân thì bắt đầu tuyên truyền cho người dân hiểu.Họ bắt đầu chôn người đã mất xuống đất.Vừa để tránh thú hoang tha di thể của người đã chết,vừa là để làm giảm bớt tử khí trên mặt đất

Đã đến lúc hạ huyệt.Mấy thanh niên phùng mang trợn mắt từ từ đặt cái quan tài nặng nề xuống dưới huyệt đã đào sẵn.Người nhà người chết than khóc om sòm.Tôi may thể chất không được trâu bò cho lắm nên chỉ thuộc bộ phận đứng xúc đất đổ xuống ở trên thôi

Khi đang thận trọng đặt quan tài xuống huyệt thì một thằng cha trượt chân ngã khiến một góc quan tài rơi xuống huyệt nghe rầm một cái. Mọi người giật thót mình. Một bộ phận quay sang định chửi mắng thằng vô ý thì thấy nó mặt mày đầy đất..đúng là do ngoại cảnh..vả lại may mắn là cái quan tài rơi xuống khá ngay ngắn dưới huyệt nên tha cho gã

Khi chúng tôi đang chuẩn bị làm nốt nghĩa vụ cuối cùng với người chết là vùi đất.Thân nhân người chết đang đến giai đoạn than khóc cao trào thì từ dưới huyệt..có tiếng gõ vào gỗ

Không ai bảo ai.Cả đoàn người cùng rú lên và ngay lập tức lùi ra cách huyệt 5 mét.Có bà còn sợ quá lăn ra,phải kéo mà lùi

Tiếng gõ yếu ớt vang lên trong không khí im lặng.Ai nấy đều nín thở vô tình làm nó to hơn

Đúng lúc này,khi mọi người còn đang tưởng tượng ra đủ mọi thứ quái dị để lý giải hiện tượng phi lý đang diễn ra ngay trước mắt thì đột nhiên thằng Quân,hay anh em tôi còn gọi là “Giáo sư”(gọi trêu) đột nhiên lớn tiếng

-Mọi người,mở,mở…mở quan tài ra mau…Bà cụ nhà chưa chết..

Mọi người bán tín bán nghi quay sang nhìn nó,nó giải thích:

-Hiện tượng chết lâm sàng…Người có thể tim ngừng đập,mất mạch tưởng đã chết nhưng thực ra chưa chết..Họ sẽ tỉnh lại…

Không ít anh em cũng là dân thành phố có kiến thức nên cũng đồng ý.Mọi người bớt lo lắng rồi đám thanh niên đến huyệt mộ cố gắng mở cái nắp quan tài ra.Vừa mở ra,bà già đã bật dậy quát lớn:

-Tiên sư chúng mày..định chôn sống tao hả??

Ôi,tý nữa thì chúng tôi đã chôn sống người ta..

Mọi người vội xúm lại đưa bà lên.Tiệc hiếu tự nhiên trở thành tiệc hỉ.Bà cụ nhà này đã vòng một vòng từ quỷ môn quan quay trở về

Lâu dần rồi bẵng đi hai tháng,đời sống sinh hoạt của chúng tôi lại bình thường,cho đến gần đây,người dân trong thôn kêu mất trộm gia cầm

Tôi cùng Giáo sư,một đồng đội của tôi nữa tên là Thắng nhận nhiệm vụ điều tra những vụ mất trộm này.Anh Bán cũng giúp đỡ chúng tôi,vì trong làng,anh là người bị mất nhiều gia cầm nhất

-Chắc là cáo rừng rồi!!Giáo sư nhận định

-Nhưng nó lọt vào làng bằng cách nào??Tôi hỏi

-Có thể là hàng rào bị thủng chăng??Thằng suy ngẫm

-Chắc vậy..Hàng rào vốn sơ sài lại cũ..Anh Bán nói

ĐỒng ý với nhận định này,chúng tôi huy động nhau đi chặt gỗ rào lại,đồng thời đi kiểm tra lại hàng rào xung quanh làng.Quả nhiên không ngoài nhận định,chúng tôi tìm được gần 30 lỗ thủng rải rác khắp nơi.Có lỗ nhỏ,có lỗ đủ cho người lọt qua

Sau buổi sáng toát mồ hôi đi trám lại hàng rào bị thủng,chúng tôi ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi uống nước và ăn trưa

-Dạo này,bà cụ nhà anh thế nào??Thắng hỏi

-Từ sau đợt cải tử hồi sinh,cụ càng lúc càng khỏe ra,ăn nhiều hơn trước rất nhiều.Có điều tính tình khác hẳn trước,dễ cáu bẳn,hay to tiếng với nhiều ra và rất ngại đi ra ngoài vào ban ngày.Nhưng đến chiều muộn lại ra ngoài đi đâu đó

-Cụ vòng một vòng từ quỷ môn quan về,khó trách được thay đổi..Giáo sư triết lý

-Anh nói phải…tôi cũng nghĩ vậy.. Bán ăn vào miếng cơm

-Thôi,ăn nhanh rồi lo làm cho xong công việc đi.. Thằng giục..

Mất cả ngày để làm xong…tối về lại là phiên gác của tôi với Giáo sư

Tôi mải mê nghĩ ngợi.Thật ra là chuyện anh Bán kể hồi trưa.Hình như tôi nhớ là đã đọc ở đâu rồi..Và chắc chắn đó không phải là chuyện tốt..

Kể ra hơi bá đạo nhưng ông bác của tôi có nghề tay trái là pháp sư.Hồi nhỏ tôi đọc được nhiều truyện do ông ấy kể lắm.Và tôi cũng học được một tý chân truyền của ông.Ông ấy bảo tôi có tố chất.Nhưng thời buổi này thì ai theo nghề pháp sư..

Đang nhớ lại về ông bác thì tôi giật mình đánh thót một cái.Tôi nhớ ra rồi!!Chính là chuyện đó…

Thấy tôi tự nhiên giật mình rồi toát mồ hôi,Giáo sư quay sang hỏi:

-Mày sao thế??

Tôi toát mồ hôi hột,quay sang nhìn nó rồi nhẩm tính ngày

-Ngày hôm nay…thôi chết!!Tôi hét lớn

Không có thời gian để giải thích cho Giáo sư nữa.Tôi vội chụp lấy khẩu súng rồi kéo Giáo sư đi.Nhà anh Bán đang gặp nguy hiểm
Quả nhiên không khác so với những gì tôi tưởng tượng,khi còn cách nhà anh Bán một đoạn thì tôi nghe thấy tiếng kêu hét thất thanh.Các nhà khác cách đó một khoảng lao xao rồi thắp đèn lên

Anh Bán chạy ra ngoài,la hét kêu cứu rầm trời. Tôi và Giáo sư chỉ kịp định thần một cái bóng rất nhanh nhảy ra khỏi hàng rào nhà anh Bán đuổi theo anh. Không chậm trễ,tôi giơ súng lên bắn. Bình sinh tôi bắn súng siêu dở,hôm nay không phải là ngoại lệ. Nghe tiếng súng,cái bóng kia giật mình một cái rồi quay lưng bỏ chạy biến mà trong rừng,một nhảy vượt qua luôn hàng rào gỗ quanh thôn mà trưa nay bọn tôi mới tân trang lại

Giáo sư vội soi đèn theo thì thấy đó là một bà già trung niên,tóc tai xõa ra đầy máu,chạy chỉ một chốc đã biến mất trong rừng

-Anh có sao không??Tôi vội chạy đến cạnh Bán

-Vợ..vợ tôi,con tôi….bà ấy giết hết rồi!!Bán run rẩy nói lắp bắp như trong cơn mê

Lúc này,thêm đồng đội của tôi đến trợ giúp và dân làng cũng đốt đuốc xuống đường.Tôi liền nhờ mấy ông già đưa anh Bán về đồn.Còn bộ đội với trẻ khỏe thì tỏa vào nhà và xung quanh chỗ hung thủ vừa mới thoát thân xem xét.

Khi vào nhà anh Bán xem xét,chúng tôi hết hồn khi thấy một cái xác trẻ con bị cắn xé nham nhở ở trong phòng..Còn vợ anh Bán thì bị xé bay hai cánh tay vứt vung vãi mỗi thứu một nơi.Còn cổ thì chảy đầy máu.. tôi vội tái mặt chạy lại xem xét,thấy cổ có vết răng sâu hoắm.Hình như là bị cắn gãy cả cổ

Ngoài nhưng vũng máu loang lổ xung quanh căn nhà thì còn những dấu máu chạy dài ra phía ngoài,rồi biến mất ở cửa rừng

Nhưng tuyệt không thấy mẹ Bán đâu cả.Ít nhất là không thấy xác

……………..

Sau đó vài tiếng thì Bán mới lấy lại được một chút tỉnh táo.Thủ trưởng yếu cầu anh ta thuật lại mọi sự việc.Sau đó đem ra cuộc họp gấp nói với chúng tôi

-Theo lời anh Bán kể thì mẹ anh ta đã nổi điên,ăn thịt đứa con của anh ta.Vợ anh ta phát hiện lập tức bị bà ta xé bay hai tay rồi vắn chết.Anh ta kêu la thất thanh rồi bỏ chạy.Bà ta đuổi theo,cuối cùng là bị tiếng súng của đồng chí Tuấn đuổi đi..Sự việc là như thế..Có ai có ý kiến gì không??

-Có khi nào là anh ta bịa chuyện không??Giáo sư nghi vấn

-Cậu đã thấy sự việc còn quái gì nữa??Tôi sửa giáo sư.Cậu ta đành im lặng ngồi xuống

-Tôi chưa thấy hiện trường nào kinh dị như thế..Chỉ có hai từ thôi…Thằng nói

-Hai từ??Thủ trưởng thắc mắc

-Dã thú…Thắng nhấn mạnh hai từ đó,khiến bọn tôi tự nhiên rùng mình

-Chỉ có dã thú mới ăn thịt đồng loaị như vậy,nhưng có câu “Hổ dữ không ăn thịt con”.Tại sao bà già này lại trở tính kinh dị đến vậy??Giáo sư thắc mắc

-Bà ta thành quỷ rồi..quỷ nhập tràng …Tôi nói

Cả tiểu đội đang họp nghe câu nói của tôi bỗng chốc im lặng

-Đồng chí Tuấn..mau phân tích rõ xem nào..!!Thủ trưởng vội nói,cả tiểu đội lắng nghe

Tôi đem hết suy luận của mình ra kể với mọi người.Nghe xong,thủ trưởng gật gù suy nghĩ.Một đồng đội khác tên Cường nói:

-Đúng,tôi cũng từng nghe truyện về quỷ nhập tràng rồi…Quả giống thật

Tôi đi đến kết luận cuối cùng:

-Đến đúng ngày,con quỷ sẽ ăn thịt cả nhà người thân của người quá cố.Hôm nay anh Bán may mắn thoát chết do tiếng súng của tôi.Nhưng e rằng lần sau anh ta sẽ không được may mắn như thế nữa đâu..

-Còn lần sau nữa ư??Giáo sư hỏi

-Đoán không sai thì là tối ngày mai.Con quỷ sẽ mò đến để thịt nốt người cuối cùng..Tôi nói

Thủ trưởng tin lời tôi,vội hạ lệnh:

-Đặt đồn vào tình trạng giới nghiệm.Cố hết sức bảo toàn nhân mạng cho nạn nhân.

Tôi giơ tay xin ý kiến,rồi lắc đầu:

-Làm thế vô ích thôi, thưa thủ trưởng.Tôi đã nhìn tận mặt rồi.Nó chỉ một nhảy mà có thể qua được hàng rào,hai loáng thì biến mất.Với lại,sách có nói,quỷ nhập tràng không sợ súng đạn,chẳng qua tiếng súng của tôi lúc đó làm nó giật mình thôi.Chuyện đó sẽ không lặp lại nữa đâu..Với lại..

Tôi ngừng một chút rồi tiếp:

-Chúng ta bảo vệ anh ta đến bao giờ??Cứ cho là đuổi được con quỷ lần này thì nó lại quay lại lần khác..Anh ta có thể sống trong lo sợ mãi sao??Chúng ta cũng không thể làm vệ sĩ cho anh ta mãi được

Cả tiểu đội gật đầu đồng ý..Thủ trưởng đăm chiêu,nói:

-Vậy đồng chí có cách giải quyết gì không??

Tôi nói:

-Hiện thời em chưa nghĩ ra..hãy cho em một chút thời gian.Con quỷ phải chết nếu nó quay lại đây ngày mai.Bằng không sớm muốn gì chúng ta cũng sẽ gặp hậu họa!!

*********
-Bác à??Chỉ con cách diệt một con quỷ nhập tràng

-Hả,cái gì cơ??Mày muốn làm cái gì??

-Tiêu diệt một con quỷ nhập tràng

…….(ngừng một lát)

-Kể lại đầu đuôi xem nào??

Tôi thuật lại hết đầu đuôi sự việc,và nhận được một câu:

-Mày ngu rồi,con ạ!!

…………………

Sang hôm sau,chúng tôi phân bổ một nhóm đi kiếm mây để tết thành roi mây,còn một nhóm thì cắt tiết 2 con chó mực làm bữa thịt chó đãi anh em..Nhưng máu thì để lại,đổ sẵn vào hai cái xô

Chúng tôi chỉ còn hi vọng mong manh khi làm theo cách ông thầy trừ tà bác tôi bày qua điện thoại.Ông nói,con quỷ đã rất mạnh rồi nên giờ khó tiêu diệt nó,nhưng không phải là không có cơ hội

Chúng tôi bày trận bằng một toán mươi người cầm súng đứng ở sau cổng chính của doanh trại.Sau phòng truyến đó là khu nhà ở mà con mồi,tức anh Bán phải đứng chờ sẵn ở đó.Phía bên trái trước anh ta là một toán nữa cầm roi mây.Nghe ông bác bảo loại quỷ này rất sợ roi mây.Chắc chắn sẽ phải nhảy sang bên phải để tiếp cận nạn nhân.Tôi và giáo sư đã ở sẵn trên nóc hai dãy nhà bên phải để cho nó tắm máu chó mực.Và cuối cùng,nạn nhân sẽ tự tay tiễn con quỷ về tây thiên bằng bùa trừ tà..

Kế hoạch hoàn hảo…chỉ hi vọng nó diễn ra suôn sẻ

Trời đã tờ mờ chiều,hoàng hôn nhanh chóng buông xuống.Chỗ tôi đã lên đèn chờ đợi con quỷ sa lưới

Quả không ngoài dự đoán,con quỷ không biết đi đường cửa sau.Nó nhắm chạy thẳng qua cổng chính của doanh trại

-Toàn đội chú ý,nhắm cho kỹ và bắn tự do.Biến con quỷ kia thành cái rổ nào!!Thủ trưởng của tôi cầm đầu nhóm phòng thủ một

Mục đích của nhóm phòng thủ một là bắn,chỉ cần gây thương tích cho nó chạy chậm lại chứ hoàn toàn không có ý nghĩ có thể sát thương con quỷ nhập tràng

Nhưng tôi nghĩ thủ trưởng tôi nghĩ khác,chắc tin rằng có thể bắn chết nó bằng súng đạn

Bà già tóc tai bù xù đen tuyền,với cái áo còn những vệt máu đã đen thậm lại lao đến. Nếu không phải đã biết trước thì tôi phải giật mình vì một cụ bà 70 mà chạy nhanh như thanh niên..à không,có phần hơn nhiều

-Chuẩn bị!!Thủ trưởng dày dặn kinh nghiệm,lâm nguy không loạn,chờ con quỷ đến gần mới hạ lên bắn.Chúng tôi không để lính mới thủ phòng tuyến một,vì sự hoảng quá mà làm xáo trộn đội hình

-Bắn!!Thủ trưởng hạ lệnh,nhưng bà già đã nhảy một cú thần kỳ vọt qua đầu của họ.

-Cái..quái…gì??ông vội quay lại nhìn.Con quỷ không đếm xỉa gì đến họ, tiếp tục chạy đến

-Đừng bắn…coi chừng loạn đạn trúng phe mình..Thủ trưởng vội hạ lệnh…Ngay cả mục đích ban đầu là làm nó chậm đi cũng không thực hiện được

Bà già đã nhìn thấy mục tiêu là thằng con quý tử.Bà ta lao đến quyết để thằng con thực hiện chữ hiếu cuối cùng là chui vào trong bụng bà

Toán hai của chúng tôi lập tức hành động ngay,quăng quật dây mây túi bụi. Mụ già thét một tiếng lanh lảnh rồi nhảy tránh các chục cái dây mây quật tới như bay,khiến chúng tôi không thể tin vào mắt mình

Nhưng dù sao chúng tôi cũng đạt được mục đích.Con quỷ nhập tràng không thể tiếp cận mục tiêu từ bên trái.Nó buộc phải đi vào con đường chúng tôi đã bày cho nó, là bên phải

-Nhắm chuẩn nhé!!Tôi nói.Giáo sư gật đầu

Nhận thấy con quỷ đã tiếp cận đến gần,giáo sư liền vùng dậy dội cả xô máu chó xuống đầu nó

Nhưng không ngờ còn quỷ nhanh hơn một bước,đã nhảy qua được vũng máu đổ xuống..

-Chết rồi!!Giáo sư toát mồ hôi lạnh. Anh Bán thấy đại cục đã hỏng,định bỏ chạy.Tôi vội hét:

-Đứng lại,quay lưng càng chết!!

Con quỷ nhảy tới phía Bán,đúng lúc này,nó gầm lên một tiếng kinh dị,khụyu xuống đất

Chỗ đất mà nó dẫm phải,là chước cuối cùng của tôi..Trên mặt đất đã vẽ sẵn “Phục ma kinh thiên ấn”

Cái ấn bẫy này có tác dụng để trói ma quỷ.Dù lỳ đòn đến đâu mà nhảy vào cái ấn này thì cũng khỏi nhúc nhích

Tôi đứng dậy,từ trên nóc nhà dội xuống chậu máu chó cuối cùng.Máu chó vừa chạm vào người nó đã bốc hơi như nước lạnh chạm vào cục thép nóng.Con quỷ rú lên một tiếng thảm thiết..

-Kết liễu đi!!Tôi hét lên

Anh Bán gật đầu,dù vấn rất sợ hãi nhưng đã ném được cái bùa vào người nó.Mụ già thét lên một tiếng ghê rợn,rồi gục ra đất,người mủn ra và biến thành một đồng bầy nhầy. Một mùi hôi thối nống nặc bốc lên.Đây chính là cái xác đã chôn được 3 tháng của bà mẹ anh Bán

……………..

Sau chiến dịch trừ quỷ,tôi được thăng cấp .Nhưng ở vùng non cao heo hút này,chuyện kinh dị vẫn chưa hết đâu…

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Ngọc Hoàng Thượng đế

Chuyện thai nhi sản nạn

NHỮNG CHUYỆN LY KÌ TẠI BỆNH VIỆN CHỢ RẪY