CÔ GÁI QUÁN CAFÉ
Ở Quận 4, khu Tôn Thất Thuyết, Tôn Đản thường hay có những chuyện quái dị.
Người thấy được thì sợ, nói "có ma", người không bao giờ thấy thì nghe xong bảo "nhảm nhí".
Ừa, thì sao cũng được, nghe chơi cho vui mà...
Trước hàng hiên nhà nó là một khoảnh sân rồi tới một con lạch nhỏ.
Bên kia con lạch là quán café của chị Kim Tiếng.
Quán nghèo chỉ vài ba cái bàn nhưng dân trong xóm thích tới quán của chị uống
và nó cũng thường hay mang tách đi mua café cho ba nó mỗi chạng vạng tối.
Nó có tật đàn khuya, có thể vì trong đêm, với bóng tối, với sự yên tịnh chung quanh, nó cảm thấy âm thanh của đàn hay hơn. Năm đó, một đêm khoảng 11 giờ, nó vác đàn ra hàng ba nhà ngồi khảy, nhà trước thì vặn đèn bên trong, còn đèn sân chỉ để một ngọn. Giờ đó, thường thì quán chị KT đã đóng cửa, chỉ còn cái chái với cái bàn cùng vài ba chiếc ghế trông ra con lạch nhỏ, ngó sang nhà nó. Nó đang ngồi đàn thì tự dưng một chớp mắt, bỗng thấy ai như chị KT, mặc áo dài trắng, đứng ở cái chái, tựa đầu vô vách nhà rồi đưa tay vẫy vẫy. Nó còn chưa nhìn chị rõ thì tự dưng nó thấy sao cái dáng chị KT ngày càng rõ dần và gần hơn... Nó định thần, thì thấy... ừa, chỉ đang là là qua lạch...
Nó không la (vì từng kinh nghiệm), nó đứng dậy thiệt nhanh, xách cây đàn te te đi vô nhà, không ngoái lại đàng sau, rồi đóng cửa một cái rầm và ngồi thụp xuống. Gia đình còn đang coi tivi ở phòng giữa. Nó từ từ đứng lên, nhắm mắt lại đi thiệt nhanh vô nhà trong mà không thèm nhìn ngang cái cửa sổ chính còn mở - nơi đặt cái bàn viết của ba nó - ngó ra con lạch... Ba má thấy nó hớt hãi, ba hỏi "con thấy nữa hả", mẹ thì nói "ừa chắc bị nhát nữa rồi". Nó chỉ cười cười nói "không có"... Ừa, với gia đình, chuyện nó gặp ma đã không còn là chuyện lạ, bởi vì nó thấy hà rầm, thấy đến nỗi mà từ sợ, nó hết sợ, chỉ là hơi run lúc bị thôi, qua rồi thì tà tà tiếp... Nó đợi thêm một chút xíu rồi dụ cô em gái: "nhỏ, đi theo chị ra đây cho chị đóng cửa sổ coi" - cô em đi theo, tới chỗ cửa sổ, nó giả vờ nói "Quán chị KT giờ này mà còn khách vô uống", cô em gái nhìn nó nói "có thấy ai đâu, bộ chị thấy hả?". Bạn tôi nở nụ cười cầu tài: "chị xạo, chọc em đó"...
Hôm sau, nó đợi giờ trưa là lúc quán chị KT vắng khách, nó xách ly đi mua café.
Nó gặp chị KT, nhỏ lên tiếng: "Chị KT, áo dài chị mặc hồi hôm đẹp ghê".
-Ừa, đẹp không? Chị mới may đó!
-Dạ, đẹp! Mà chị làm em hết hồn hồi khuya, xém chút la làng. Khi không giờ đó đi mặc áo trắng em tưởng...
Chị ngó nhỏ, trợn tròn mắt:
-Hồi khuya? Áo trắng?
-Thì áo dài trắng đó !
Chị phá lên cười rồi nói:
-Vô đây, chị cho coi cái này.
Nó đi theo chị vô nhà.
Tới cái bàn thờ, chị lật tấm vải phủ cái hình và hỏi:"Phải người này không"...
Ừa, là cô gái hồi hôm nó thấy. Nó hoảng hồn, chắp tay lại xá xá.. "đừng nhát em".
Sau đó, chị KT đưa nó ra ngoài, biểu ngồi, rồi chị đi pha tặng một ly café sữa đá và chị kể....
- Nó là em của chị, bị rắn cắn chết oan...Nó cao như chị nhưng đẹp hơn chị.
Không phải mình cưng gặp nó. Nó phá mấy thằng trong xóm hết trơn. Thằng nào dê là gặp nó.
Nó bị rắn cắn chết ngoài bụi trúc đầu xóm, hiện về cũng ở đó, nên cái am thờ em thấy ngoài đó là của nó đó, người ta thấy nó phá, bàn nhau lập am thờ cho nó ở . Nhờ vậy nó bớt về, ai dè hôm nay tới cưng thấy, chắc nó khoái mày đờn...
Con ma quán café đó thích hay ghét nó đàn, nó cũng không biết.
Chỉ biết là từ đó, lối xóm dường như ngủ ngon hơn
vì không còn bị ép nghe tiếng đàn hàng hiên của nó nữa ...
Nhận xét
Đăng nhận xét