QUỶ NHẬP TRÀNG – Lâm Thế Nhân
Năm tôi 16 tuổi, khoảng năm 1934, tôi phải dang dở đường học vấn vì sự chồng chéo khai sinh mà một vài phần tử trong ban hội tề ở làng tôi đã vì mối hiềm tỵ với gia đình tôi nên họ gởi thơ nặc danh tố giác đến nhà trường. Tôi bị đuổi học. Những ngày trở về với gia đình nho giáo, tôi được người chú gửi tôi cùng với con trai của ông là Tân Dân, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, vào Tân Bình, ở Lấp Vò, ở trọ nhà ông đồ Phan Vĩnh Khương để trao dồi thêm Hán học. Xứ Tân Bình từ trước đến nay vốn là nơi được tiếng ma quỷ lộng hành không đợi đến lúc trời đêm ra quấy nhiễu dọa nạt dân cư địa phương mà đến cả ban ngày. Từ khoảng 5,6 giờ chiều là đồng bào ở trong đình không dám cho con em còn nhỏ tuổi bước chân ra khỏi cửa. Tân Dân và tôi vốn được chú tôi luyện tập dần từ thuở bé nên không đến nỗi quá thỏ đế như phần đông các chàng khác. Nhất là tôi với cái tuổi 16, khá bô trai, lại ở học trong nhà ông thầy đồ có 1 cô con gái cùng trang lứa với tôi nên lúc nào tôi cũng tỏ ra là anh hùng trong bảng số dách, k